Cô Quỳnh Hương, giảng viên khoa báo chí trường Đại học Sư phạm Đà Nẵng, thôn Dongtu, thị xã Tây Ninh, huyện Quảng Ninh, kể lại những ngày tháng ở quê mình bị lũ lụt. Sáng 19/10, làng Dongtu, huyện Xiening, Quang Bình, bị ngập lụt. Ảnh: Quỳnh Hương
Trong lúc thảo luận nhóm cả nhà, chị tôi tiếp tục cập nhật: nước lên đến ba bậc cuối, nước đổ hiên, nước vào nhà, nước trượt chân. ..
Vào đêm ngày 18 tháng 10, làng Dongtu bị ngập hoàn toàn. Mẹ tôi ngồi bối rối, nhìn quanh bàn thờ và bắt đầu ngâm từng bức tranh trưng bày. Anh trai tôi dắt em gái bơi từ nhà khác về, thắp hương rồi khiêng bàn thờ bố lên lầu. Trong nhóm tiêu điểm, chị tôi có gửi ảnh một con trâu được chụp ở điểm cao nhất của ngôi nhà, giờ chỉ thấy vằn đen trên echo, còn mũi thì vẫn cố nẩy mầm trên mặt nước. Cô ấy nhắn tin: “Nước làm gãy chân cô ấy. Tôi nghĩ vậy là chưa đủ” Làng Dongtu của tôi nằm giữa hai con sông và được gọi là “Làng lũ”. Nhà tôi mới sửa lại, chắc chắn và gần làng nhất nhưng nước vẫn chảy đến ngực. Cô em gái phải xoay xở với mẹ già và hai con nhỏ, trong khi chồng cô ở xa. Nước vào nhà dâng cao dần, những người ở tầng 2 không bị lũ nhấn chìm nhưng nước mưa thì ướt đẫm như trời. Nước bắn ra từ cửa sổ và chìm xuống sàn nhà. Cháu trai và mẹ tôi cố gắng lau rửa, rặn và khạc nước nhưng họ không thể làm gì được. Hai con lợn đang đứng. Cũng như chị tôi, mọi người trong làng đều cố gắng giữ gìn quyền sở hữu ngôi nhà. Họ cố cao lên, cao hơn một chút nhưng không thể vượt quá mực nước. Giường, bàn ghế, chậu thành phẩm … chìm trong lũ, trôi khắp nơi. Không có chỗ trốn sau căn nhà ngập gần nóc nhà chú tôi. Cạnh đó, một ngôi nhà có gác xép xây đã lâu, tầng 2 thẳng hàng. Người Nhật ngoại quốc gọi: “Gia đình tôi đã khá hơn rồi, gia đình bạn tôi tội lắm cô ơi, mọi thứ mất hết rồi, tôi vẫn chưa nhúc nhích được, không biết có còn gì để ăn không?” Trời mưa, tôi nghĩ đêm nay sẽ là một đêm dài dưới bức màn nước lớn. Bất cứ khi nào tôi thức dậy, tôi sẽ lục tung điện thoại để đọc tin tức.
“Nước để cứu làng Dongtu bị bắn quá mạnh. Nhiều nhà gần như không còn nước. Ở lại. Hiện tại, thuyền trong làng bị hỏng và không thể làm gì. Mong tôi giúp đỡ!” Em trai ông, Phó thị trưởng Làng Dongtu, đã nhờ giúp đỡ.
Tôi rùng mình chia sẻ dòng danh tính. Bạn bè bình luận Bạn tôi nói: “Bây giờ nước rất lớn, nước rất đen và tối. Mấy chiếc thuyền công suất nhỏ (máy làm mát) không dám về, đành phải đợi trời sáng”. Không ai ngủ cả. Người con trai nhắn tin: “Tôi nghe rất nhiều tiếng kêu cứu, có tiếng khóc và tiếng khóc: lợn chết rồi, dốc mất rồi!” .—— Địa điểm cứu hộ, đặt tại Xuân Đức Ninh và Giữa hai làng Hiền Ninh. Ảnh: Tôn Nữ Kh anh Tùng.

Sáng ngày 19/10, tin tức vỡ òa của chị: “Trời tạnh mưa, mưa rơi lất phất, nghe tiếng mọi người gọi”. Chị gửi cho mọi người Tôi đã đăng một bức ảnh Zhang Yuanfang đang vẫy tay với chú thích: “Mặc dù của cải bị ngâm trong nước, nhưng mọi người trong làng có vẻ rất chắc chắn và lạc quan.” Thông điệp của bạn làm cho buổi sáng của chúng tôi tươi sáng hơn.
Nhưng trời mưa, nước dâng cao, tin tức không được cập nhật thường xuyên. Một số người đã kiệt sức, những người khác thì sắp hết pin, câu hỏi của chúng tôi không được trả lời như trước. Chị tôi chỉ nhắn một câu: “Nhắn tin một lúc cho đỡ tốn pin.” Trên Facebook, bạn bè trong xóm đang phát trực tiếp clip của nhóm bạn, vừa cứu được một người phụ nữ tên Mơ. Bị mắc kẹt trong ngôi nhà gần ngập nước cuối thôn, dù được cứu thoát nhưng bà Mơ vẫn hoảng sợ, khóc nức nở trên xuồng cứu sinh. Họ cũng cung cấp thực phẩm tại nhà của anh Hoàn ở thôn Donglu, thôn Dongtu, xã Xiening, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình. Ảnh: Hoàng Văn Thân
— Tôi nhắn cho bạn tôi về hoàn cảnh của một bà mẹ già đơn thân ở quê, bạn tôi nói bà ấy lên xem (gác lửng gần mái tôn) ngồi ăn cơm 3 Trời, nước chừng 1m, các bạn vẫn nhắn tin động viên: “Dù thế nào đi nữa thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!” .—— Ngày 20/10, mình chúc mừng mẹ và các chị với tinh thần này. Tôi hy vọng người phụ nữ chăm sóc của tôi có thể mạnh mẽ như một chiến binh, có thể chống chọi với những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Đáp lại, em gái tôi nhắn: “Em ơi, đừng lo. Giờ ai cũng là siêu anh hùng”.Về hoàn cảnh của dì tôi ở xóm gần đó, dì nhắn tin: “Nói chung khả năng sống sót của cháu rất tốt nên cháu không sợ, chỉ sợ các cháu mệt và ốm thôi”. Tôi gửi bức ảnh dì tôi đang cười rất tươi đến nơi trú ẩn trong góc tối và chật hẹp. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Ba ngày nay cả lũ chơi game liên tục, giờ nghỉ luôn. Một số người trong thị trấn của tôi đang kiệt sức, những người khác đang cạn kiệt nước và thức ăn. Mặc dù vận chuyển và giao hàng khó khăn nhưng vẫn có những lô hàng cứu trợ đầu tiên được chuyển đến. ‘anh ấy đã đến. Vì bà con chia sẻ tốt đẹp, vì trái tim mọi miền đất nước vẫn hướng về. Vì những người con xa quê luôn khắc khoải tình quê.